Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 62: Ân xá

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc trước khi còn được sủng ái, nàng ta tích trữ được kha khá phấn son. Những doanh kỹ có cùng suy nghĩ với nàng ta, vì muốn ngày mai mình trông xinh đẹp hơn một chút, nên đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ nàng ta việc này.

Khương Ngôn nhìn những người phụ nữ đang bận rộn trong doanh trại, bỗng nhiên cảm thấy ngực như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu vô cùng.

Đây là bi ai của thời đại này, bản thân nàng còn long đong lận đận, chẳng thể giúp được gì cho họ.

Nàng trở mình, ép bản thân không được nghĩ đến những điều này nữa.

Thu Quỳ là người đơn thuần, biết ngày mai mình sẽ được đi cùng Khương Ngôn Ý, nên chẳng còn lo lắng gì nữa. Lúc này đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Xuân Hương ở giường đối diện vì tối nay có nhiều người đến mượn phấn son của nàng ta, khiến nàng ta mơ hồ có cảm giác như mình đã trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây, nghe thấy tiếng ngáy của Thu Quỳ, liền mỉa mai: “Quả nhiên người ngốc có phúc của người ngốc, đến lúc này rồi mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy, xem ra ngày mai là được đi theo Khương đại đầu bếp đến chỗ tốt rồi.”

Trước khi quay về, Khương Ngôn Ý đã dặn dò Thu Quỳ, bảo nàng ấy đừng nói với người khác chuyện nàng ấy có thể khôi phục lương tịch, và chuyện ngày mai nàng sẽ chuộc nàng ấy ra.

Sau khi bị Xuân Hương và Lưu Thành cho một bài học, hiện tại Khương Ngôn Ý không dám để lộ tài sản của mình nữa.

Hôm đó Phong Sóc đưa ngân phiếu cho nàng, ngoại trừ Thu Quỳ ra thì không có doanh kỹ nào khác có mặt, nhưng không chừng có người đã nghe được tin tức từ những hoả đầu quân trực đêm hôm đó.

Hơn nữa chuyện được thưởng tối nay cũng không thể giấu được, Khương Ngôn cố ý giấu số bạc được thưởng tối nay và số bạc vụn, đồng vụn trước đó dưới gối, đây coi như là phương án dự phòng - cho dù bị người ta lấy trộm, nàng vẫn còn một ngân phiếu trăm lượng kia.

Còn về một ngân phiếu trăm lượng kia, nàng đã giấu dưới lót giày của Thu Quỳ trước khi quay về doanh trại.

Khương Ngôn Ý biết rõ những người cùng đường bí lối này, nếu thật sự có người muốn trộm tiền, chắc chắn mình sẽ là mục tiêu đầu tiên, dù sao nàng cũng được không ít phần thưởng ở Hỏa Đầu doanh.

Giường của nàng chỉ có từng này chỗ, muốn giấu cũng không giấu được, lót giày của nàng chắc chắn cũng sẽ bị người ta lục soát.

Ngược lại, Thu Quỳ ngày thường trông có vẻ ngốc nghếch, là doanh nữ ít có khả năng giữ được tiền nhất, tự nhiên sẽ không có ai nghĩ đến việc lục tiền của nàng.

Xuân Hương không biết những điều này, vừa mới đắc ý một chút đã bản tính khó dời, cố ý nói lời chế giễu.

Khương Ngôn Ý không muốn đêm cuối cùng này lại xảy ra chuyện gì, giả vờ như không nghe thấy.

Xuân Hương lại cho rằng Khương Ngôn Ý không có ý định quản Thu Quỳ, chột dạ nên mới không dám cãi lại nàng ta.

Nàng ta càng thêm đắc ý: “Cho nên con người ta, trước khi muốn trèo cao thì phải suy nghĩ cho kỹ, kẻo đến lúc đó lại uổng công vô ích.”

Các doanh nữ đều sắp sửa mỗi người một ngả, ngoại trừ mấy người muốn mượn phấn son của Xuân Hương ra sức nịnh hót nàng ta vài câu, những người khác đều im lặng. Bản thân Xuân Hương cũng cảm thấy vô vị, dù sao cũng đã gỡ lại được chút thể diện, nên không tiếp tục lên tiếng nữa.

Qua canh ba, doanh trại hoàn toàn yên tĩnh.

Nhưng Khương Ngôn Ý không dám ngủ say, mãi cho đến gần canh năm mới chợp mắt được một lúc.

Sáng sớm hôm sau, khi gà gáy canh đầu tiên, những người phụ nữ trong doanh trại bắt đầu lần lượt thức dậy thu dọn đồ đạc.

Khương Ngôn Ý tỉnh dậy, phát hiện số bạc dưới gối vẫn còn.

Nhưng khi chuẩn bị xuống giường, nàng lại thấy miếng lót giày của mình hơi lỏng, giống như bị người ta lật lên vậy, trong lòng nàng khẽ giật mình, thản nhiên liếc nhìn đôi giày của Thu Quỳ bên cạnh, thấy miếng lót giày của nàng ấy không có dấu hiệu bị động vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không bị mất đồ, nàng cũng không lên tiếng, tự mình mặc quần áo chỉnh tề xong liền gọi Thu Quỳ dậy.

Giờ Dần, tiểu đầu mục quản lý bọn họ đã đến, giống như ngày Khương Ngôn Ý mới đến đây, hét lớn giục bọn họ đi theo.

Chỉ khác là lần đó là dẫn bọn họ đến Hỏa Đầu doanh làm phụ bếp, còn lần này là ra khỏi doanh trại.

Trên đường đi, nhìn thấy số lượng lều trại quân đội nhiều gấp đôi so với lúc nàng mới đến, và cả những binh lính đang tuần tra, trong lòng Khương Ngôn Ý bỗng dâng lên một nỗi xúc động khó tả.

Đến cổng doanh trại Tây Châu, vừa nhìn đã thấy bên ngoài có vài chiếc xe bò, xe lừa đậu rải rác, chắc là đến mua doanh kỹ, hoặc là người nhà của những cô gái lương thiện từng bị bắt vào doanh trại, sau khi nhận được tin con gái mình có thể trở về, vội vàng đến đón.

Tiểu đầu mục cầm một quyển sổ, mỗi lần đọc đến một cái tên, liền có người bước ra khỏi hàng, tên lính phía sau hắn cầm theo sổ hộ tịch và năm lượng bạc đưa cho nữ tử bước lên.

Khương Ngôn Ý là người cuối cùng.

“Đại tướng quân nhân từ, đã minh oan cho các ngươi, khôi phục lương tịch, các ngươi hãy tự mình về nhà đi!” Tiểu đầu mục nói với bọn họ.

Tiếp theo là đến lượt những doanh kỹ mang trên mình tội danh, Thu Quỳ vì văn thư ân xá còn chưa có, nên cũng ở trong số đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)