Khi Khương Ngôn Ý quay về Hỏa Đầu doanh thì gặp ngay mấy hoả đầu quân đến tìm nàng, hóa ra là đầu bếp Lý thấy nàng mãi không quay về, sợ xảy ra chuyện gì, bèn bảo bọn họ đến xem sao.
Vừa về đến bếp, Khương Ngôn Ý đã được ăn cơm canh nóng hổi, là do đầu bếp Lý đặc biệt dặn dò để lại trên bếp, tối nay hiếm khi giờ này mà ông vẫn chưa tan ca.
Đầu bếp Lý đã nghe Triệu thủ lĩnh nói về địa điểm cửa hàng mà Khương Ngôn Ý định thuê.
Trong lúc Khương Ngôn Ý ăn cơm, ông liền thao thao bất tuyệt giảng giải cho nàng rất nhiều điều, từ việc nên thuê bao nhiêu phụ bếp cho đến cách ứng xử, dặn dò nàng mở cửa hàng phải hòa khí sinh tài, chớ nên đắc tội với những kẻ quyền quý xung quanh.
Khương Ngôn Ý đến thế giới xa lạ này, đây là lần đầu tiên cảm nhận được có người đối xử tốt với mình như vậy, trong lòng vừa cảm động, vừa có chút chua xót.
Kiếp trước, mỗi lần nàng muốn đi xa, cha nàng cũng luôn dặn dò như vậy, những gì ông có thể nghĩ đến đều dặn dò nàng một lượt. Nàng gặp tai nạn xe cộ ở thế giới kia rồi, không biết bây giờ cha mẹ nàng đau lòng đến mức nào...
Khương Ngôn Ý vừa rưng rưng nước mắt, liền nghe thấy từ phía sau bếp lò truyền đến tiếng khóc nức nở, là Thu Quỳ.
Khương Ngôn Ý giật mình, tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới hỏi nàng ấy làm sao vậy.
Thu Quỳ khóc quá dữ dội, đến thở cũng khó khăn, nàng ấy đưa tay quệt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em ... hức... nhớ cha em...”
Nàng ấy nghe đầu bếp Lý nói với Khương Ngôn Ý những lời đó, không khỏi nhớ đến cha mẹ chết đói trên đường chạy nạn, lúc nhỏ nàng ấy bị bệnh nặng, sốt liên miên mấy ngày liền, sau khi khỏi bệnh thì trở nên ngây ngốc.
Trẻ con trong làng đều cười nàng ấy là kẻ ngốc, nhưng cha mẹ nàng ấy vẫn yêu thương nàng ấy hết mực.
Nhưng khi cha mẹ nàng ấy qua đời, nàng ấy đang trên đường chạy nạn, ngay cả một chiếc chiếu rơm để liệm xác cho họ cũng không tìm được, phải dùng cành cây đào đất suốt hai ngày trời, mới đào được một cái hố nông, chôn cất cha mẹ.
Nước mắt Khương Ngôn Ý vừa mới kìm nén được, lại vì câu nói của Thu Quỳ mà tuôn ra.
Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Thu Quỳ: “Đừng khóc nữa, cha em nhất định mong ngươi em tốt, em sống tốt thì ông ấy ở trên đó mới yên lòng.”
Thu Quỳ gục đầu vào vai Khương Ngôn Ý khóc lớn, bất lực như một đứa trẻ, chẳng mấy chốc nước mắt đã thấm ướt vai áo Khương Ngôn Ý.
“Em... hức... không muốn làm doanh kỹ... hức hức...”
“Em... hức... rất nhiều lần... muốn đi theo cha mẹ... hức hức...”
“Nhưng cha mẹ em... hức... trước khi lâm chung... hức hức... dặn em... hức... phải sống thật tốt...”
Khương Ngôn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ấy, an ủi: “Chúng ta không làm doanh kỹ nữa, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi doanh trại.”
Thu Quỳ lắc đầu, vì khóc quá dữ dội, gần như không nói nên lời: “Em... hức hức... ta cũng muốn... hức... giống như Hoa Hoa... ợ hức...”
Nàng ấy khóc đến nấc cả lên, mới nói tiếp được câu trước: “Em muốn... sống trong sạch... hức... trở về chôn cất cha mẹ ta lại... chôn cất lại...”
Đầu bếp Lý tuổi đã cao, nhìn không được cảnh tượng khóc lóc sướt mướt này, đưa tay quệt nước mắt quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng trong lòng lại vô cùng ngậm ngùi, mười lăm tuổi ông tòng quân vào Hỏa Đầu doanh, cả đời ở trong bếp, dưới gối không con không cái, tuổi già rồi không biết sẽ sống như thế nào.
Trước đêm nay, ông vốn không ưa Thu Quỳ, cho rằng nàng ấy ngốc nghếch, chậm chạp, không có chút linh hoạt nào, nhưng thấy nàng ấy hiếu thuận như vậy, trong lòng lại động lòng trắc ẩn, thậm chí có chút ghen tị với cha mẹ nàng ấy.
Trái tim Khương Ngôn Ý như bị tiếng khóc của Thu Quỳ bóp nghẹt, nghĩ đến việc nàng ấy từng nói cha mẹ nàng ấy chết trên đường chạy nạn, trong lòng cũng rất khó chịu, đồng thời càng thêm may mắn vì ân điển mà Phong Sóc ban cho ngày hôm nay.
Nàng vội vàng kể cho nàng ấy nghe về ân điển đó.
Thu Quỳ đã khóc đến ngây người, nghe được tin này chỉ cảm thấy như đang nằm mơ: “Có... có thật không?”
Khương Ngôn Ý vội vàng nói: “Đại tướng quân đã tự mình đồng ý rồi, hứa sẽ giúp em xóa bỏ tội tịch. Tấu chương đưa đến kinh thành còn cần thêm một thời gian, ngày mai ta sẽ chuộc em ra, sau này em theo ta mở quán ăn, chờ khi nào em có lại lương tịch, em hãy về quê an táng cha mẹ.”
Nghe được những lời này, nước mắt Thu Quỳ cứ như hạt châu lăn dài trên má: “Cảm ơn tỷ, Hoa Hoa. Chờ em an táng cha mẹ xong, em sẽ ở lại quán ăn làm phụ bếp cho tỷ cả đời, không cần trả công, tỷ cho em một miếng cơm ăn là được.”
Khương Ngôn Ý vừa cảm động vừa đau lòng: “Nói gì ngốc vậy!”
Chờ Thu Quỳ bình tĩnh lại, đầu bếp Lý lại dặn dò Khương Ngôn Ý vài câu, thấy trời đã khuya, liền bảo mấy tên hoả đầu quân to con đưa Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ về doanh phòng nghỉ ngơi.
Hai người trở về doanh trại Hồ Dương Lâm, bên này cũng không có mấy người ngủ, người sắp được tự do thì vừa mừng vừa lo không ngủ được, người mang trên mình tội tịch cũng đang tìm mọi cách để tìm đường sống cho mình.
Có người đưa hết số tiền dành dụm được sau bao năm cho người tình, mong đối phương có thể chuộc mình ra; có người không muốn làm khổ sai ở xưởng dệt, liền lấy nước lạnh trong chum nước bên ngoài doanh trại tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, mong được các bà chủ nhà thổ đến chọn trúng vào ngày mai; còn có người thì hai mắt trống rỗng, có lẽ là không muốn giãy giụa với số phận nữa...
Điều khiến Khương Ngôn Ý có chút bất ngờ là, Xuân Hương lại nhờ người ta lấy nước giúp nàng ta lau người, còn thay cho nàng ta bộ quần áo đẹp nhất.
Phần thưởng cho việc làm này là một hộp phấn son.
Số tiền của nàng ta đã dùng hết để mua thuốc trị thương rồi.