Nàng sợ tới mức đưa tay đánh lung tung trên người hắn, cổ họng khóc đến khàn tiếng: “Phu quân... Đừng làm thế mà... Phu quân...”
Thẩm Vãn Tịch chậm rãi mở miệng, nàng đã hoàn toàn không còn sức lực, chỉ coi như bắt lấy cọng rơm cuối cùng, mong hắn nghe được hai chữ “Phu quân” thì sẽ có một tia thương hại dành cho nàng.
Động tác của Vân Hoành quả thật đã chậm lại, hai chữ kia giống như liều thuốc an thần ức chế nỗi tà ác, thoáng chốc cảm giác tàn bạo trong lòng hắn lắng xuống.
Khi phục hồi lại tinh thần, người dưới thân hắn gần như đã tê liệt hoàn toàn, mặt nàng tràn đầy nước mắt.
Trái tim Vân Hoành rút lại sự hung hăng ban nãy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây