Vân Hoành dừng động tác lại một chút, rũ mắt nhìn vành tai như hạt mã não của nàng, không khỏi cười cười, hơi thở ấm áp vuốt ve bên tai nàng: “Nói xong liền xoay người ngủ, làm sao lại nuốt lời hả, tiểu lừa đảo?”
Thẩm Vãn Tịch: “...”
Xoay người ngủ là liền ngủ luôn, lại không phải chuyện gì to tát, vì sao hết lần này tới lần khác muốn động miệng hả?!
Nàng ngoan ngoãn xoay người về phía Vân Hoành nhỏ giọng nói thầm: “Ta lại đây, ngươi đừng hôn ta nữa.”
Vân Hoành chậm rãi nâng cằm nàng lên, nhìn cặp lông mày của nàng đang run rẩy, bộ dạng yên tĩnh đáng yêu của nàng lúc này làm hắn bất giác mềm nhũn: “Đã nói là sẽ làm cho ngươi thở dốc, ta không nuốt lời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây