Tống Oa Oa bị hắn uy hiếp vô cớ nên sợ tới mức vội vàng nói: “A Tịch tỷ tỷ, đệ đi đây! Đệ sẽ đi ngay!”
Nghe tiếng bước chân của tiểu tử kia dần dần biến mất, Thẩm Vãn Tịch rõ ràng cảm giác ánh mắt nóng rực của Vân Hoành rất nhanh đã thu hồi, còn đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi: “Vân Hoành, bây giờ chúng ta đi lên sao?”
Vân Hoành nghe được giọng nói mềm mại như kẹo dẻo của nàng, hơi thở lại gấp hơn vài phần, giọng nói khàn khàn giống như gãi nhẹ bên tai nói: “Ta bị thương, làm sao để đi lên đây?”
Thẩm Vãn Tịch kinh hãi hỏi: “Ngươi bị thương à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây