Thẩm Vãn Tịch giơ đuốc quỳ gối bên vách núi nhìn thấy thân thể Vân Hoành theo thân cây lung lay sắp đổ, tròng mắt nàng sắp rớt ra ngoài đến nơi, nói to: “Vân Hoành, nguy hiểm kìa!”
Một cái cây nhỏ như vậy làm thế nào có thể chịu được trọng lượng của một người đại nam nhân chứ!
Vân Hoành dùng tay phải ôm chặt tiểu hài tử, sau đó tay trái phát lực mũi chân giẫm lên tảng đá nhô lên dưới vách đá để mượn lực bay người lên, không đến một lát sau đã cứu được người!
Lòng bàn chân hắn vừa giẫm lên mặt đất, Thẩm Vãn Tịch rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhưng nàng ngẫm lại thế cục vừa rồi liền cảm thấy sợ hãi, nếu cái cây kia đột nhiên gãy hoặc là tảng đá không chịu nổi trọng lượng từ trên vách đá rơi xuống, Vân Hoành chẳng phải sẽ tan xương nát thịt hay sao!?
Trong nháy mắt hắn liền đi xuống, trong đầu Thẩm Vãn Tịch hiện ra ngàn vạn khả năng, cũng đã nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây