Giọng điệu Vân Hoành vẫn lạnh nhạt như trước, Thẩm Vãn Tịch nghe nhiều cũng đã quen nhưng tiểu hài tử chưa từng thấy qua khí thế như vậy, cho dù là Oa Oa thường qua lại cũng rất sợ, càng đừng nói đến Nhị Bảo từ nhỏ đã nhát gan như đậu.
Không đợi Nhị Bảo trả lời, Vân Hoành lại trầm mặc hỏi tiếp: “Núi Cô Tinh ở phía đông Lâm Tử hay là núi Tiểu Đàm ở phía nam?”
Nhị Bảo vừa rồi sững sờ tại chỗ vội vàng lắc đầu: “Không không... Không phải, không phải núi Cô Tinh, hình như chính là núi Tiểu Đàm, ta nhớ rồi, đúng đúng, chính là núi Tiểu Đàm.”
Tiểu hài tử không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Vân Hoành, vội vàng quay đầu kéo ống tay áo nương tử Chu, một bên vừa khóc gào vừa nói: “A Nương, là núi Tiểu Đàm...”
Giờ phút này đầu óc Thẩm Vãn Tịch rất rối loạn, trong đầu nàng suy nghĩ về những lời nói của mấy người ngoài cửa trúc vừa rồi, nhưng vẫn chưa nghe thấy mấy chữ núi Tiểu Đàm này, loáng thoáng chỉ nghe thấy núi Tiểu Tây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây