Tống Oa Oa mất tích, trong lòng Thẩm Vãn Tịch cũng rất bối rối sốt ruột, chỉ sợ đứa nhỏ sợ hãi và gặp phải nguy hiểm trong nơi rừng núi.
Nhưng hôm nay người ta tìm tới tận cửa để nói chuyện nên nàng cũng chỉ có thể tạm thời bình tĩnh lại làm rõ suy nghĩ, đi tới trước mặt Tống tức phụ nói: “Hôm qua ta căn bản chưa từng thấy qua Tống Oa Oa, cũng không có sai khiến hắn lên núi làm bất cứ chuyện gì, bây giờ các ngươi ở chỗ ta thì cũng sẽ không tìm thấy hài tử đâu. “
Nàng nhìn lướt qua Tống lão thái thái cùng Tống Đôn một cái, một người dựa vào tuổi già của mình, một người tuy là nam nhân nhưng nhu nhược vô năng, thật sự là không cách nào nói thông suốt, ánh mắt vẫn là trở lại trên người Tống tức phụ lạnh lùng nói: “Ngươi có thời gian chất vấn ta còn không bằng nhanh chóng đi báo quan, ngươi tìm không được hài tử thì trong nha môn có thể bắt đầu tìm, nếu chậm trễ canh giờ hài tử cho dù không gặp nguy hiểm cũng phải chết đói ở trong núi. “
Nghe được mấy chữ “Nguy hiểm” và “Chết đói”, Tống lão thái thái sợ tới mức môi trắng bệch, vừa tức vừa sợ, khóc rống bò lên trước lại đẩy Tống Đôn một phen, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ta làm sao sinh ra thứ vô dụng như ngươi, đến trấn ngay cả bộ khoái cũng không mời được! “
Tống Đôn cũng rơi xuống hai hàng nước mắt, sắc mặt thập phần khó xử: “Cho dù là nha môn lớn hay nhỏ đều như nhau, ngươi không nhét tiền đi vào cũng không có quan gia giúp nương ngài làm việc, Lưu bộ khoái nói hài tử mất tích ba ngày ba đêm mới có thể đến báo quan, còn bây giờ chúng ta phải trở về chờ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây