Đầu ngón tay chạm vào đã lâu, Thẩm Vãn Tịch liền cảm thấy trên người Vân Hoành rất nóng.
Nàng vội vàng buông tay ra làm bộ như cái gì cũng không biết rồi cười tủm tỉm nói: “Chân của ta đã tốt hơn rồi, có phải ta có thể cùng chàng đi săn bắn trên núi hay không, đi bờ sông bắt cá và cả đi lên trấn dạo hội chùa nữa?”
Vân Hoành nhíu nhíu mày lắc đầu nói: “Còn chưa được, đường núi gập ghềnh không thể so với mặt đất bằng phẳng, lấy tốc độ của nàng muốn đến trấn phải mất một hai canh giờ, đến lúc đó nàng cũng đừng ngồi xổm trên mặt đất khóc đấy.”
Thẩm Vãn Tịch bĩu môi phản bác lại: “Chàng đi hỏi đại phu thử xem có người nào mà không nói phải đi nhiều thì chân mới có thể tốt hơn được không? Huống hồ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chàng liền cõng ta từ thành Thương Châu tới đây, chẳng lẽ sau này nếu ta đi mệt mỏi, chàng cũng không muốn cõng ta sao?”
Vân Hoành lạnh lùng trả lời: “Không, ta sẽ đứng ở bên cạnh đợi nàng khóc xong mới đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây