Thẩm Vãn Tịch ở trong chăn giữ chặt hắn vội vàng cự tuyệt: “Cháo chàng nấu đều là bột nhão, ta mới không muốn ăn, chàng mau ngủ thêm một lát đi, lát nữa ta dậy làm canh cá sủi cảo cho chàng ăn.”
“Được.”
Vân Hoành cũng phát hiện khẩu vị của mình đã bị tiểu cô nương nuôi dưỡng quen rồi, trước kia hắn ăn món gì cũng không nếm ra vị. Có lẽ bây giờ đã thành thói quen nên hiện giờ ăn thức ăn của A Tịch khiến hắn cũng bắt đầu xem thường cháo mình nấu.
Hắn tự giễu cười cười, nghe được trong chăn truyền đến thanh âm tiểu cô nương ríu rít, tựa như oán hận nói: “Mỗi buổi sáng chàng muốn ra ngoài thì phải nói với ta, bằng không mỗi lần ta tỉnh lại đều cảm thấy mình bị vứt bỏ. “
Tựa như trở về những ngày a nương vừa đi, mỗi lần Thẩm Vãn Tịch sờ đến chăn gấm bên cạnh đều lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây