Giờ Tuất vừa qua, Thẩm Vãn Tịch buồn bực nằm trên giường quay mặt vào tường, rồi lấy thêm một cái chăn nhỏ quấn mình thành con nhộng.
Vân Hoành mím môi, cởi áo khoác ra thổi đèn tắt rồi cũng lên giường.
Hắn có thể nghe ra được đêm nay hô hấp của tiểu cô nương so với ngày thường nặng hơn rất nhiều, sợ là bị hắn kích thích khiến tâm tình không ổn định.
“A Tịch.” Hắn cúi đầu gọi nàng một tiếng nhưng người bên trong không trả lời.
Khóe môi Vân Hoành nhếch lên, nhẹ nhàng xoay con nhộng kia lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây