Nàng chậm rãi quay mặt đi rồi đem chăn trên người bỏ xuống, khuôn mặt đỏ ửng, mạnh miệng nói: “Ác long... Ác long không có nói như vậy.”
Vân Hoành căng thẳng cả một ngày rốt cục tới bây giờ cũng có thể hoàn toàn bình thường trở lại. Hắn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cười nói: “Mặc kệ ác long nghĩ như thế nào, ta đối với nàng chỉ có một câu này.”
Thấy sắc mặt của tiểu cô nương càng lúc càng đỏ, Vân Hoành chỉ cười: “Nếu nàng muốn nghe, sau này mỗi ngày ta đều sẽ nói cho nàng nghe, không cần phải quanh co kể chuyện như vậy.”
Thẩm Vãn Tịch càng xấu hổ, thanh âm như muỗi kêu, ấp úng nói: “Chàng chỉ biết trêu chọc ta.”
Thẩm Vãn Tịch sờ sờ bụng, bỗng nhiên có chút bi thương. Kỳ thật nàng cũng rất sợ hãi trong việc sinh con, nếu không phải như thế thì tại sao mỗi ngày nàng đều ngoan ngoãn nghe lời đại phu đi lại khắp nơi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây