Nhưng từ khi vào tháng sinh của phu nhân, chủ tử thường xuyên cầm chén trà nửa ngày cũng không uống, lúc cầm bút viết chữ thường xuyên nhỏ mực lên giấy, cả người so với lúc mới từ Tịnh Châu trở về còn gầy hơn một chút, ngoại trừ đối với việc phu nhân mang thai nên sầu tư quá độ thì Thích Nhiên cũng không thể nghĩ tới còn có nguyên nhân gì khác.
Thẩm Vãn Tịch nhìn chằm chằm điểm tâm vỡ vụn trong tay hắn, một bên vội vàng để cho Phục Linh đến dọn dẹp, một bên tức giận nói: “Chàng vất vả mua về như vậy mà lại đi bóp nát, chàng không đau lòng nhưng ta rất đau lòng đó.”
Thẩm Vãn Tịch nhíu mày, nhìn thấy đồ ăn trên chén hắn không nhúc nhích chút nào, lại gắp mấy món bình thường hắn thích ăn, khuyên nhủ: “Đại phu nói thân thể của ta rất tốt, sinh con cũng nhất định sẽ thuận lợi, chàng khẩn trương như vậy làm cái gì? Nhanh lên, ăn hết chúng đi.”
Mi tâm của Thích Nhiên nhảy dựng lên, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua chủ tử bị người ta ra lệnh như vậy, trên đời này có ai dám nói với chủ tử hai chữ “Nhanh lên” đâu chứ? Cũng chỉ có một mình phu nhân mà thôi.
Thấy Vân Hoành vẫn không động đũa, Thẩm Vãn Tịch liền nhét đũa vào trong tay hắn, đầu ngón tay chạm vào trong nháy mắt, lại sờ đến lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của hắn, trong lòng Thẩm Vãn Tịch âm thầm thở dài, nàng giơ tay xoa xoa cổ tay hắn rồi chậm rãi cười nói: “Thành lâu cao như vậy ta còn bò qua vài lần, Sơn Hải Uyển to như thế chỉ trừ khi trời mưa, còn ngày thường ta đều phải đi hai vòng, bà đỡ đều nói thai sẽ giảm sức nặng xuống, sinh con cũng sẽ thoải mái hơn một chút, chàng đừng lo cho ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây