Thẩm Vãn Tịch nhìn xuống vùng đất hoang dã rộng lớn bên ngoài thành, trong lúc nhất thời ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, trái tim đập mạnh không thôi.
Đã hơn một trăm ngày, không biết hắn đã gầy đi bao nhiêu, có đen hơn nhiều hay không?
Đêm khuya thanh vắng, hắn có nhớ nàng như nàng nhớ hắn hay không?
Đao thương trên chiến trường không có mắt, cũng không biết hắn có bị thương hay không?
Ở phía xa xa có ngọn đèn dầu lấp ló, trong lòng Thẩm Vãn Tịch khẽ động, nàng gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của ánh lửa, một khắc cũng không dám chớp mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây