Những người khác đều có vẻ mặt mệt mỏi, chỉ có nam tử dẫn đầu mặc một bộ cẩm bào màu trắng lá trúc ám văn, chi lan ngọc thụ, thanh nhã xuất trần, tinh thần sảng khoái, trong nháy mắt đã câu đi tất cả ánh mắt của dân chúng trong thành.
Mà Ngũ tiểu thư đi ra trước cửa Hầu phủ kia, nàng mặc một thân váy dài thục cẩm thêu hoa gấm Tứ Xuyên rực rỡ, tựa như một đóa thược dược nở rộ vào ngày xuân, tư thế diễm dật, hào quang chói mắt, cùng vị công tử thanh túc mặc bạch y kia đứng cùng một chỗ vừa vặn giống như thần tiên quyến lữ, đặc biệt xứng đôi.
Ích Châu Hầu trước đó đã biết về Bùi Túc, đối với tướng mạo và tính cách của người này thập phần thưởng thức, hơn nữa nhi tử của mình có thể bình an trở về cũng có hơn phân nửa công lao của Thương Châu, điểm này hoàn toàn không thể nghi ngờ.
Lúc trước ngoài miệng tiểu cô nương nói muốn đi xem Nguyên Hoa Đăng, muốn cùng Nhị ca trở về, ai không biết nàng còn phải đi nhìn thoáng qua Lục công tử tuấn dật thanh lãng kia chứ? Ích Châu Hầu nếu không tin tưởng Bùi Túc, lúc trước cũng sẽ không mặc cho Ngụy Miên ngàn dặm xa xôi đi Thương Châu tìm hắn.
Trong phủ có chuyện vui đến, nỗi đau mất con của Ích Châu Hầu mới chậm rãi tiêu tan một chút. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy hiền tế tương lai, so với trong tưởng tượng của ông càng thêm khiêm tốn chính trực, bộ dạng cũng là cực tốt, Ích Châu Hầu cảm thấy rất hài lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây