Phương diện này chú ý tới việc quen thuộc và khéo léo, nhưng lúc mới bắt đầu, hắn chỉ có thể khẽ thở dài, dẫn dắt nàng cố gắng một chút.
Mắt thấy mặt trời lên cao, động tác trong tay bỗng nhiên bị hắn bức bách dồn dập, Thẩm Vãn Tịch đoán hôm nay hắn lên võ trường trễ, cho nên lúc này mới càng vội vàng hơn, mặc dù mí mắt nàng đã không nhấc lên được, cũng thừa dịp thời gian cuối cùng giúp hắn vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng Vân Hoành cũng hài lòng hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng ngậm ngùi bên tai nàng nói: “Đời này ta chỉ cần có một mình nàng là đủ rồi, người bên ngoài dù tốt đến đâu, đối với ta mà nói ngay cả mây khói cũng không bằng.”
Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, lại nghe hắn dặn dò: “Nàng không từ chối được, ta sẽ tự mình làm, trên đời này ai cũng không thể dạy nàng chịu ủy khuất, biết chưa?”
“Ta biết rồi.” Nàng cười gật đầu thúc giục hắn mau đi, còn chính mình thì nhắm mắt ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây