Vân Hoành dùng một tay chống đầu, nghiêng người rũ đôi mắt xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng.
Thẩm Vãn Tịch khẩn trương đến mức ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay, nhớ tới lời vừa rồi có lời muốn nói với hắn, nàng bình tĩnh sắp xếp lại một chút ngôn ngữ: “Ta chính là muốn hỏi ý tứ của chàng, nếu như chàng không muốn, ta liền tìm cớ để người ta quay trở về, để người khác không nói ta đố kỵ, nếu chàng muốn, vậy...”
“Vậy thì như thế nào?” Vân Hoành hỏi nàng.
Thẩm Vãn Tịch dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó chui vào trong ngực hắn, nói: “Trước tiên ta sẽ nói vài câu cô nương kia không tốt, mỹ mạo không đủ, hoặc là tính tình không tốt, gia thế không được, tóm lại không phải bộ dạng chàng thích, có thể kéo dài mấy ngày là mấy ngày, nếu thật sự không kéo dài được, ta sẽ... Ta sẽ nghĩ thêm những cách khác.”
Vân Hoành bị nàng làm cho tức cười, nhéo chóp mũi hơi phiếm hồng của nàng rồi hỏi: “Biết bản thân không thể hầu hạ cho ta tốt, vậy tại sao không tìm cách để khắc phục, ngược lại sắp xếp người bên ngoài vào cho ta làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây