Một lúc lâu sau nghe Vân Hoành hỏi nàng: “Thẩm Vãn Ngâm đã từng thương tổn nàng như vậy, nàng có nghĩ tới ngày nào đó sẽ trở về báo thù không?”
Thẩm Vãn Tịch ngẩn người, lập tức trong mắt nổi lên ánh sáng nặng nề, gật gật đầu nói: “Có nghĩ tới, những ngày tuyệt vọng nhất của ta hận không thể hoàn trả lại tất cả, cũng để cho tỷ ấy nếm thử hương vị phệ tâm liệt cốt này, làm cho mọi người trong thiên hạ đều biết tỷ ấy là nữ nhân độc ác nhất, nhưng sau đó ngẫm lại, cho dù tỷ ấy đối xử với ta như vậy, cuối cùng vẫn là ta thắng.”
Nàng ngước mắt cười cười nhìn Vân Hoành nói: “Ta gả cho nam tử tốt nhất trên đời này, so với Tạ Thiệu kia còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần, trưởng tỷ nếu biết chuyện này nhất định cũng sẽ tức chết. Hơn nữa Vân Hoành, nếu chàng không phải Ngụy Khâm, chỉ là thợ săn trên núi kia, ta cũng cảm thấy chàng là người tốt nhất trên đời, cũng là người đối đãi tốt nhất với ta trên đời này.”
Khóe miệng Vân Hoành hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Nàng đây là đang tự an ủi bản thân, không phải biện pháp tốt nhất để sát thương địch nhân.”
Biện pháp tốt nhất là đem thống khổ mình nhận được hoàn trả lại gấp trăm ngàn lần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây