Dưới hành lang đứng hồi lâu, Vân Hoành lúc này mới chú ý tới ánh sáng buổi sáng đã xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp đám mây rơi xuống, thời tiết đầu xuân vẫn tỏa ra lạnh lẽo như trước, ngay cả chút ánh mặt trời mỏng manh kia cũng có ý tứ tiêu sái.
Hắn nhanh chóng cất khuyên tai, sải bước vào trong phòng.
Thẩm Vãn Tịch đã tỉnh, lại vì sợ lạnh mà còn ngồi trên giường, trong tay là kim chỉ vừa mới sai người đưa vào, nàng còn không biết khi nào mới có thể hồi phủ, liền một mình ngồi ở bên giường nghiên cứu đồ án.
Lúc Vân Hoành tiến vào mang theo chút gió lạnh, nàng nhịn không được mà rùng mình một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc, trong lời nói mang theo một chút tiếng hít mũi: “Chàng trở về rồi, sẽ không phải cả một đêm không ngủ đó chứ?”
Vân Hoành ở bên giường thắp thêm hai ngọn đèn, trong phòng trong nháy mắt sáng lên rất nhiều, lại ở trong lò sưởi gắp thêm hai khối than bạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây