“Đều đứng dậy hết đi.”
Vân Hoành nhàn nhạt đảo qua một hàng người đang quỳ lạy, toàn thân hắn tỏa ra một cỗ uy nghiêm, mọi người chậm rãi đứng dậy đều nín thở ngưng thần, không dám cười đùa nói.
Sau đó Vân Hoành dẫn theo Thẩm Vãn Tịch vào từ đường tế bái tổ tiên Ngụy gia, cũng thắp ba nén nhang cho mẫu thân của Vân Hoành là Cố thị.
Vân Hoành từ trước đến nay trầm mặc, ở trước mặt bài vị của mẫu thân vẫn im lặng không nói, trong mắt không còn là hàn ý lạnh thấu xương như bình thường, mà tựa hồ là một loại ôn nhu giống như lúc nhìn thấy phụ thân Ích Châu Hầu cũng lâu ngày gặp lại, đáy mắt hắn trầm lặng như vực sâu, Thẩm Vãn Tịch phảng phất nhìn thấy có một loại cảm giác là hắn đã cô độc lâu dài.
Thẩm Vãn Tịch cũng nghĩ đến A Nương của mình, A Nương đã rời đi rất nhiều năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt trăng trên trời cùng với tinh hà, hoặc là lúc mình cô độc bất lực, nàng còn ở trong lòng yên lặng cùng A Nương nói chuyện, đã từng nói rất nhiều lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây