Hắn chậm rãi ngồi gần, cánh tay vòng qua vòng eo nàng, đặt tiểu cô nương lên đùi mình.
Thân thể Thẩm Vãn Tịch cứng đờ, sau một khắc đã bị hắn nâng lên người, nhất thời ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Muội ấy nói không ít chuyện của mình và Bùi Túc, ta nghe cả buổi sáng luôn rồi.”
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, trên mặt giống như uống say nên ửng hồng.
Nguyên bản hai người đã thân mật rất nhiều lần nhưng đó đều là ở nhà, Thẩm Vãn Tịch ngẫu nhiên còn có thể to gan câu dẫn hắn, nhưng trước mắt đây là ở nơi cánh đồng hoang dã, rèm kiệu chỉ cần có gió thổi qua liền động đậy, không chừng sẽ bị người ta nhìn thấy, ngày sau nàng làm sao có thể gặp người nữa.
Nhưng nam nhân bên cạnh nàng dường như không hài lòng, hắn đưa tay cho hai chân của nàng tách ra để bên hông, Thẩm Vãn Tịch kháng cự giãy dụa, nhưng cánh tay Vân Hoành tựa như khóa sắt, vững vàng siết chặt người nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây