Tên đã được đặt, ánh mắt Thẩm Vãn Tịch nhìn Vân Hoành càng thêm sùng bái, trước kia chỉ nghe qua câu chuyện hắn quát tháo chiến trường, cho rằng trọng võ tất nhiên là nhẹ nhàng, hoặc là nói nàng căn bản không nghĩ tới Vân Hoành cũng là người sẽ đọc nhiều sách.
Đi qua bờ sông, Thẩm Vãn Tịch giương mắt chú ý tới chiếc thuyền nhỏ do Vân Hoành làm cho nàng vào mùa hè, bốn chữ trên rõ ràng lọt vào mắt, tráng kiện hữu lực, thiết họa ngân câu, đích thật là chữ giống như người!
Nàng kìm lòng không được mà nhìn thêm vài lần, vẻ mặt khâm phục nói: “Vân Hoành, không nghĩ tới chàng lại đọc sách rất tốt, cũng đã cách năm năm mà còn có thể nhớ những thứ kia từ trong sách, ta tưởng chàng....”
Đuôi lông mày Vân Hoành khẽ động, mím môi cười nói: “Nàng cho rằng ta suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.”
Thẩm Vãn Tịch ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng không nói như vậy mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây