“Nàng chạy loạn làm cái gì?”
Vân Hoành nhíu chặt mày, trong mắt là ánh đèn tràn đầy ánh sáng cùng cơn tức giận có thể dễ dàng phát hiện ra.
Thẩm Vãn Tịch thè lưỡi, giơ tay đưa đồng tiền mới tinh kia cho hắn xem: “Ta cướp được đồng tiền rồi! Từ hôm nay trở đi, ta chính là người có phúc phận nhất trong thiên hạ!”
Bên tai ồn ào không thôi, nàng chỉ có thể nâng cao giọng nói mềm mại, mặc dù vất vả nhưng rất vui vẻ.
Vì một đồng tiền thôi sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây