Thẩm Vãn Tịch cũng không biết nên giải thích như thế nào, trung tâm quyền lực đối với bọn họ mà nói quá mức xa xôi, biết quá nhiều đối với bọn họ không tính là chuyện tốt, vì thế nàng và Vân Hoành liếc nhìn nhau, cười nói: “Vân Hoành có công phu và sức lực tốt như vậy, cho nên ta muốn hắn đi ra ngoài xông pha một phen.”
Chung thúc lúc này mới cười nói: “Cũng đúng, công phu của Vân Hoành ở trên núi làm thợ săn thật là đáng tiếc! Chi bằng đi lăn lộn trong quân doanh, ngày sau A Tịch chính là tướng quân phu nhân!”
Thẩm Vãn Tịch gật gật đầu: “Ý của ta chính là vậy đó.”
Vân Hoành từ chối cho ý kiến, giơ tay nâng chén mời Chung thúc một chén rượu.
Chung thúc và Chung Đại Thông đều cảm thấy đây là một lối thoát tốt, thậm chí bắt đầu tưởng tượng tương lai Vân Hoành khoác chiến giáp trên người, chỉ có Hoa Chi kéo tay Thẩm Vãn Tịch, trong mắt ẩn chứa lo lắng nói: “Trong quân doanh cũng không phải là nơi vui vẻ gì, ít thì ba đến năm năm, nhiều thì mười năm tám năm, ngươi cũng không thể gặp được hắn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây