Ánh mắt Vân Hoành hơi nheo lại, nhíu mày nhìn hắn, Thích Nhiên nhất thời xấu hổ đến mức ngón chân đều cuộn tròn, hận không thể đào ra một cái lỗ trên mặt đất để chôn mình vào.
Phu nhân thuật lại câu chuyện không sai chút nào, ngược lại còn miêu tả rất tốt, đều là khen chủ tử nhưng câu tiểu quan thanh lâu kia cũng theo đó mà lọt vào tai chủ tử, sắc mặt chủ tử lúc ấy liền vi diệu hẳn lên.
Nói xong, Thẩm Vãn Tịch chớp chớp mắt, nói: “Tiểu huynh đệ này là tới tìm người nhưng nơi này của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vị đại nhân vật trong miệng hắn nói, Vân Hoành, chàng có biết là ai không?”
Nàng lại hỏi tiếp, Thẩm Vãn Tịch nhìn thấy sắc mặt Vân Hoành hơi tối sầm lại, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, dù sao cũng rất là kỳ quái.
Nàng không thể suy nghĩ ra, thấy hắn trầm ngâm một lúc lâu, không nhịn được mà nhỏ giọng hét lên: “Vân Hoành.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây