Trong lòng Thích Nhiên gấp đến độ xoay vòng, thân phận chủ tử đã sắp từ trong cổ họng nhảy ra, nhưng hắn chỉ có thể nhịn không nói, khó chịu muốn đập tường.
Thoáng tức giận, Thích Nhiên cũng mang theo bất đắc dĩ khóc lóc nói: “Cô nương có thể giúp đỡ suy nghĩ thật kỹ hay không, phụ cận này quả thật không có một nam nhân khí phách tuấn lãng lại phá lệ như hạc đứng giữa bầy gà sao?”
Thẩm Vãn Tịch có chút không kiên nhẫn, trong ánh mắt nổi lên tia lạnh nhạt: “Thật sự không có, chúng ta ở đây rất bình thường, chỉ sợ ngươi có thể tìm tới nơi này cũng không dễ dàng, huống hồ mấy năm trước người mất chỉ sợ sớm đã không còn ở đây, nếu ngươi không ngại thì có thể đi về phía thành Thương Châu mà tìm.”
Thích Nhiên còn chưa hết hy vọng, cắn răng tiếp tục hỏi: “Cô nương có phu quân không?”
Thẩm Vãn Tịch thấy hắn còn muốn đánh chủ ý lên Vân Hoành, trong lòng nàng càng thêm kiêng kỵ, vội vàng nói: “Phu quân ta ngày thường đều ở trong núi săn bắn, chưa từng thấy qua thế giới lớn nào ngoài kia, nếu ngươi hỏi hắn, đáp án cũng giống như ta thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây