Vân Hoành đành phải tự mình tiến lên lau chùi cho nàng, nhưng vừa lau đến chỗ ngứa ngáy, Thẩm Vãn Tịch liền nhịn không được ngứa mà ưm ưm vài tiếng, giọng nói mềm mại kêu lên làm cho tim hắn vỡ nát, vì thế hắn không nén được lửa trong lòng lại muốn nàng một lần nữa, cuối cùng mới đem tiểu cô nương gắt gao giấu ở trong chăn, chỉ để lại một khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên ngoài.
Nhìn nàng hồi lâu, Vân Hoành cuối cùng cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, mong nàng tối nay có thể mơ một giấc mộng đẹp.
Sau đó hắn lập tức đứng dậy dập tắt ngọn nến, bước ra khỏi cửa phòng.
Ánh trăng sáng ngời, mấy con chim quạ trên ngọn cây cũng bị doạ cho kinh hãi, gió trên núi đêm khuya càng thêm lạnh lẽo.
Vân Hoành dẫm lên lá khô trên mặt đất, một đường đi tới bờ sông, bốn phía hào quang chợt lóe, mấy bóng người mỏng manh như ngôi sao nhảy lên chợt hiện ra trước, cúi người xuống quỳ thành một hàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây