“A Tịch, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đầu óc đang suy nghĩ lộn xộn, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Có phải là rất lạnh không?”
Thẩm Vãn Tịch ủ rũ vùi đầu bên cổ Vân Hoành, hơi thở nhẹ nhàng phun ra: “Vân Hoành, nếu có một ngày ta đột nhiên biến mất không thấy đâu, ý ta là, nếu có thể bị người ta bắt đi, cũng có thể bị người ta lặng lẽ giết, chàng sẽ như thế nào?”
Bước chân Vân Hoành hơi dừng lại, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi của nàng ở Mãn Lâu hoảng hốt đến trắng bệch, lôi kéo hắn vội vàng vội vàng ra cửa, thậm chí ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây