Về sau A Nương không còn, trong tiểu viện Phi Vân cũng chỉ có mấy ma ma từ nhỏ hầu hạ nàng nhớ rõ.
Nàng đã quen với sự vắng vẻ, cũng không quan trọng có náo nhiệt hay không.
Chỉ cần trên đời còn có một người nhớ rõ sinh nhật của nàng, vả lại là người nàng cực kỳ trân trọng, vậy là đủ rồi.
Nàng thu lại chút cay đắng trong đáy mắt, cười đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta làm bánh trung thu ăn được không?”
Vân Hoành trầm ngâm một lúc lâu, ngước mắt nhìn nàng cười nói: “Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây