Sau khi nấu thêm nửa canh giờ, Thẩm Vãn Tịch xoay củ sen lại rồi cho đường phèn vào trong tiếp tục nấu, mùi hoa quế nhàn nhạt trong nồi chậm rãi chui vào chóp mũi, thấm vào ruột gan.
Trong nồi thêm sốt, đun nhỏ lửa nấu thêm nửa canh giờ tới khi rút nước, giờ phút này ngó sen hoa quế đã chậm rãi mềm nhũn nát, hiện ra màu đường nâu mê người. Sau khi vớt ra Thẩm Vãn Tịch cắt đoạn ngó sen thành một mảng lớn thật dày, sau đó đem nước gạo nếp đường nâu sền sệt trong nồi đổ đều lên ngó sen, cuối cùng rắc một nhúm hoa quế làm điểm xuyết, trông cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ ăn củ sen nếp thì quá thanh đạm, canh gạo nếp đường nâu nguyên chất lại cảm thấy dính, chỉ có gạo nếp hoa quế rưới nước có vị ngọt mềm, Thẩm Vãn Tịch tự mình nếm thử hai miếng trước rồi bày thức ăn ra mâm chờ Vân Hoành trở về.
Buổi tối khi Vân Hoành về đến nhà, một thân hắc bào màu đen cũng dính nước mưa mỏng manh, câu đầu tiên lại hỏi nàng trước: “Hôm nay trời mưa làm sao ngươi về nhà được?”
Thẩm Vãn Tịch chớp chớp đôi mắt có chút mơ màng, chột dạ nhìn hắn, vốn định nói dối không đi ra ngoài nhưng Vân Hoành giống như là rình rập nàng vậy, lập tức hỏi nàng một câu choáng váng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây