Giọng nói của nàng như hờn dỗi, mặc dù bộ dạng hét lớn nhưng cũng làm cho trong lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn xuống. Hắn chỉ có thể rũ mắt cười than, cũng không thể làm gì được.
Một vại rượu đào được ủ từ mùa hè. Khoảnh khắc nắp đậy được mở ra, mùi thơm nồng đậm của rượu đào trong nháy mắt lao nhanh ra khỏi bình xộc thẳng vào chóp mũi người, Thẩm Vãn Tịch hít thở một hơi thật sâu, mặc dù nàng còn chưa uống nhưng cả người đã chìm đắm trong đó, cũng coi như đã say một nửa.
Rượu lương thực nguyên chất được niêm phong, dưới đáy là vị ngọt thanh của mật đào. Nàng khẽ nhấp một ngụm, vị ngọt của đào và rượu thuần hậu khắc ở trong miệng tản ra, khơi mào một khối thịt đào ngâm rượu, mặc cho miệng chậm rãi hòa tan lan tràn, chỉ cảm thấy hương vị tinh tế ngọt ngào, thanh nhuận sảng khoái trơn trượt, thơm ngon vô cùng.
Nàng rót cho mình và Vân Hoành mỗi người một ly rượu, sau đó thấy đối phương chậm chạp mãi mà không uống, nàng liền chớp chớp đôi mắt trong suốt như tủy ngọc, hỏi: “Vân Hoành, vì sao ngươi lại không thích uống rượu vậy?”
Vân Hoành dùng đầu ngón tay vuốt ve mép chén, đem ánh trăng dưới mái hiên ném vào trong chén, làm chén rượu đào càng lúc càng trong suốt hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây