Trên canh gà trong suốt hiện lên một tầng dầu màu vàng kim, liếc mắt một cái liền làm cho ngón trỏ của người ta phải kích động. Sơn trân(*) sinh ra rất tươi ngon, không cần xử lý quá nhiều, cũng không cần các loại gia vị khác, nguyên vị khó có được nhất mà thịt gà đất chất lượng tinh tế, càng nhai càng thơm, phối hợp với nấm bụng dê càng đúng là canh thịt tươi mềm, hương vị nồng đậm lâu dài.
[Chú thích: (*) Sơn trân: món ăn quý của vùng núi, ví dụ như thịt rừng.]
Trưởng quầy nhìn hai người vịn tường đi ra ngoài, trái tim nhỏ bé kích động của mình cũng run rẩy không thôi. Sau đó hắn lại đem canh gà còn lại của hai người uống sạch, chép chép miệng, hắn cảm thấy ngon vô cùng liền quay đầu lại giơ ngón tay cái lên với Thẩm Vãn Tịch.
Tiểu đầu bếp có tay nghề tốt như vậy, trưởng quầy lúc này sinh ra tâm tư muốn giữ nàng ở trong cửa hàng nhưng lại bị Thẩm Vãn Tịch khéo léo cự tuyệt.
Thứ nhất, nàng cũng không muốn xuất đầu lộ diện bên ngoài, huống chi là chuyện cướp chén cơm của người khác, thứ hai mỗi ngày hái sơn trân vốn đã rất vất vả, có thể kiếm chút tiền sống qua ngày nàng cũng đã rất vui vẻ, nếu cần nhiều thời gian hơn, nàng vẫn muốn cùng Vân Hoành ở cùng một chỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây