Lúc này nàng mới lặng lẽ ngửi ngửi một cái, lại không nghĩ tới cổ tay bỗng nhiên đau xót, thợ săn đã cầm tay phải giấu đá của nàng ra.
Quả đào đâu, quả đào đang được đặt trên bãi cỏ xa xôi không nhúc nhích.
Trong tay nàng chỉ có một khối đá góc nhọn, đang chuẩn bị vẽ mấy cái trên chiếc thuyền gỗ nhỏ kia, có thể tháo hai cái đinh tự nhiên là tốt hơn.
Ánh mắt Vân Hoành lạnh như băng sơn, bàn tay hơi dùng sức, A La nhất thời ném cục đá trong tay đi, tay nàng ta đau đến mức hai mắt tối sầm lại, nàng run rẩy nói: “Ta không muốn làm cái gì, chỉ là nhìn thấy chữ trên thuyền nên tò mò, muốn luyện theo để vẽ một bức tranh, như vậy cũng không được sao?”
Con ngươi của thợ săn vẫn không thay đổi, vẫn lạnh nhạt lạnh lùng như trước, trong tay cũng không hạ lực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây