Vân Hoành tựa hồ chú ý tới cái gì đó, vuốt ve hình dán hoa nhỏ trên má nàng, hỏi: “Hôm nay đi lên trấn sao?”
Thẩm Vãn Tịch sờ sờ hai má, gật gật đầu, một khắc sau liền bĩu môi nâng ống tay áo lên cho hắn xem một vòng đầu dây nhấc lên ở cổ tay áo, một vòng ngọc trai nhỏ thế nhưng không còn ở đây.
Vân Hoành mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Vãn Tịch thở phì phò tố cáo: “Ngươi còn hỏi làm sao vậy! Ngươi có tiền như vậy còn thê tử ngươi lại nghèo kiết xác, vì mua thuốc mời đại phu cho ngươi nên ta đã đem trân châu trên xiêm y đưa cho tiệm cầm đồ rồi!”
Vân Hoành không tiếng động mà chỉ cười cười, đem đầu xù lông của nàng ôm vào ngực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây