Cảm thấy có lẽ do gần đây quá mệt mỏi, lồng ngực hắn mới đột nhiên có chút khó chịu.
Mai Tố Tố lén lút thở phào một hơi, còn tưởng rằng bản thân đã để lộ sơ hở gì.
Vội vàng gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, còn khiển trách mà liếc hắn một cái: “Nhìn xem Gia đang nói gì vậy? Thiếp sao có thể quên chàng được chứ?”
Cơ Trường Uyên nghe thấy không khỏi bật cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, hai tay chắp sau lưng hăm hở xoay người rời đi.
Dù đã đi một khoảng xa, Mai Tố Tố vẫn còn nghe được tiếng nịnh nọt của Thôi Tổ An: “Chỉ sợ lá bùa đầu tiên mà Mai chủ nhân cầu chính là cho điện hạ đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây