Bọn họ cũng không ngốc, không dám gọi là vương gia, sợ sẽ đem đến phiền phức cho Tấn Vương.
Vẻ mặt Cơ Trường Uyên lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lành lạnh lướt qua từng người bọn họ, đọc tên từng người một: “Tống Thần, Lâm Hữu Văn, Chúc Minh Đường, Tương Tử Học...”
Các học tử thụ sủng nhược kinh, còn chưa kịp vui vẻ vì được vương gia nhớ tên thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên: “Mỗi người đều đã hai mươi tuổi, cơ hội tốt như năm nay lại để vụt mất, bây giờ không ở dịch quán suy ngẫm mà còn ở bên ngoài du ngoạn vui vẻ, các người tưởng rằng danh trạng nguyên của Lý Tử Nghiên có là nhờ chơi đoán đèn sao?”
Bị mắng đến nổi sắp không chịu nổi, mỗi câu nói ra thì đầu bọn họ lại cúi thấp hơn. Cho đến khi người đi rồi cũng không dám ngẩng đầu lên, bọn họ không những không oán trách Tấn Vương ở trên đường phố mắng bọn họ mà còn cảm thấy bản thân đã phụ lòng mong đợi của Tấn Vương.
Chỉ có Mai Tố Tố cảm thấy cẩu vương gia này đơn giản là vì tâm tình không tốt nên đem bọn họ ra trút giận thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây