Hắn không để ý đến việc trong lòng nóng lên dị thường, cau mày hỏi: “Sao lại muốn dọn đồ ăn?” Giọng điệu có chút không tốt, hắn nhìn Thôi Tổ An bên cạnh.
Thôi Tổ An giật mình rụt cổ lại, đang định nhận tội thì Mai Tố Tố lại gần đặt bát đĩa xuống, cười giải thích: “Nghe tin vương gia trở về, ta sợ rằng vương gia đợi lâu sẽ đói nên ta đi giúp. Nữ nhân này được mua từ bên ngoài, cũng không được quy củ như trong cung, thiếp cũng không có việc gì làm nên dọn cơm giúp vương gia, thiếp rất vui vì được hầu hạ chàng.”
Nghe Mai Tố Tố nói như vậy, sắc mặt Cơ Trường Uyên dịu đi. Hắn đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nàng ngồi xuống rồi nhưng hắn vẫn không buông tay mà cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn trong lòng bàn tay mình, vuốt ve hai cái rồi nói: “Ăn cơm trước đi.”
Thôi Tổ An thở phào nhẹ nhõm và nhìn Mai Tố Tố với ánh mắt biết ơn. Huống chi, hắn thật sự sợ điện hạ vì chuyện lúc sáng mà tức giận không muốn ăn. Ban đầu, hắn ta nghĩ rằng thật rắc rối khi dắt vị chủ nhân này đến đây, nhưng bây giờ Thôi Tổ An cảm thấy thật may mắn. Nàng chỉ cần nói mấy câu liền có thể khiến vương gia bình tĩnh lại, ngoại trừ Mai nương tử này, thật sự sợ rằng không còn ai khác có bản lĩnh như vậy.
Phải nói rằng Thôi Tổ An bây giờ có chút ngưỡng mộ Mai Tố Tố, hắn ta đã tận mắt chứng kiến vị chủ tử này chơi bài xấu như thế nào, hắn ta tự mình hầu hạ hoàng tử nên biết rất nhiều điều, thân phận của Mai Tố Tố rất nhạy cảm. Nàng vừa vào phủ đã xảy ra tai nạn, trực tiếp bị vương gia đá một cước, bất tỉnh. Cũng chính vì cú đá nhầm đó mà vương gia không còn cách nào khác ngoài chiều chuộng nàng, rõ ràng ban đầu chỉ là hạ thấp sự cảnh giác của nàng, nhưng cuối cùng lại bị nàng móc túi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây