Cơ Trường Uyên xụ mặt đi ở phía trước, người phía sau không ngừng đáng tiếc: “Cô nương kia thật sự rất xinh đẹp, đáng tiếc hôm nay chưa được thấy mặt, chờ lần sau đệ gặp được sẽ biết, không phải ta thổi phồng, cho dù là những nương nương trong cung cũng không đẹp bằng nàng.”
Cơ Trường Uyên nghe xong, trong lòng cực kỳ khinh thường, hắn cảm thấy biểu ca đúng là kiến thức hạn hẹp, nếu huynh ấy gặp Lâm Ấu Vi, thì chắc chắn sẽ không nói như vậy nữa.
Ngực đầy mồ hôi, hắn thấy mình thật nhàm chán, đường đường là Tam hoàng tử Đại Ngụy triều, vậy mà phải bồi hắn chạy ra ngoài nhìn lén cô nương thôn gia gì đó, cuối cùng không những không thấy được, việc học hôm nay ông ngoại bố trí cũng không hoàn thành.
Chân Hoài Lễ tiến lên một bước, trộm liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, còn tưởng rằng hắn không tin lời mình nói, vội vàng gấp gáp: “Ta nói thật mà, cô nương kia đẹp như nữ tử trong sách miêu tả vậy, hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành, đến bây giờ ta cũng không quên được tương ngộ ngày hôm đó, nhưng đáng tiếc, lúc ấy ta bị ướt như gà rớt vào nồi canh, không lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì cho nàng rồi.”
Nói tới đây, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, hạ giọng ngượng ngùng nói: “Biểu đệ, lần sau khi chúng ta đi ra ngoài tìm nàng, đệ đứng xa một chút, đừng đoạt nổi bật của ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây