Sau khi vở kịch đầu tiên kết thúc, thái tử đưa Lâm Ấu Vi rời đi. Khi đứng dậy, Lâm Ấu Vi ý thức được vội đội nón mành lên đầu, Mai Tố Tố nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Lâm Ấu Vi, nàng ta đã thay đổi rồi. Khi xưa nàng ta ở trong cung uy nghiêm bao nhiêu, bây giờ ở bên thái tử đã sớm không còn khí chất lạnh lùng xa cách trước đây.
Trước khi kéo tấm mành xuống, Lâm Ấu Vi liếc nhìn Mai Tố Tố đang đứng sau lưng Cơ Trường Uyên, dung mạo của nàng không hề bị tổn thương chút nào, thậm chí còn kinh diễm động lòng người hơn so với trước kia, mặt mày đều tràn đầy tự tin vì được cưng chiều.
Nàng và nàng ta cũng mặc y phục giống nhau, đó là một bộ màu váy trắng sam, chỉ là so với Mai Tố Tố nguyên liệu của Lâm Ấu Vi có phần bình thường hơn nhiều, trên váy Mai Tố rõ ràng tinh xảo hơn, nguyên liệu phản chiếu ánh nến ẩn ẩn rực rỡ lung linh, trước ngực nàng đeo vàng ròng nạm ngọc, bên trên chuỗi ngọc còn xuyến một viên trân châu to màu hồng nhạt.
Lâm Ấu Vi nhớ rằng kể từ khi nàng ta bước vào nơi này, ngay cả khi nàng ta cởi chiếc nón mành, Tấn Vương cũng không hề liếc nàng ta một cái. Nàng ta không cam lòng, nam nhân này trước kia cũng đã từng cho nàng ta hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nháy mắt vinh hoa phú quý đó liền bị thu hồi.
Lâm Ấu Vi vẫn nhớ những gì hắn đã nói vào đêm trước khi Cơ Trường Uyên đuổi nàng ta. Đêm đó Cơ Trường Uyên ngồi một mình trong Lan Hinh viện, hắn cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: “Ta thường ngày luyến tiếc nàng ấy, đến việc thỉnh an cũng không cần nàng ấy làm nhưng nàng vậy mà khiến nàng ấy phải nhượng bộ dập đầu? Đáng lẽ ta không nên mang nàng về đây. Ta thật hối hận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây