Xe ngựa không thể đi tới đây, hắn chỉ có thể xuống đi bộ, Cơ Trường Uyên vẫn luôn chú ý bên ngoài, xe ngựa vừa dừng lại, liền đặt tấu chương xuống, hắn đi xuống trước, sau đó quay người lại đỡ Mai Tố Tố.
Mai Tố Tố xuống xe, liếc nhìn tay của hắn đưa tới, trong lòng cảm thấy không cần thiết, huống chi còn có bàn đạp, cao như vậy, nàng chỉ có thể trực tiếp nhảy ra khỏi nó.
Có thể là đã từng trải qua, Cơ Trường Uyên cầm tay Mai Tố Tố sau đó nhất quyết không buông ra, trực tiếp mang theo người đi về chợ phía Đông.
Mai Tố Tố bình thường không tự giác như vậy, nay lại vừa đi vừa giải thích chi tiết về việc chạy trốn cho Cơ Trường Uyên: “Khi đó các ngươi thật ngốc, ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà các ngươi cũng không phát hiện ra, thật ra lúc đó ta chạy trốn cũng là do nhất thời nảy lòng tham, nghĩ nơi này đông người như vậy thì cơ hội chạy trốn sẽ cao nên càng chạy càng hăng. Nếu thuyền rời đi vào buổi trưa, hẳn là lúc đó ta đã cao chạy xa bay. Đó ngài thấy chưa?”
Lúc đi tới chỗ ngồi ở trung tâm chợ phía Đông, Mai Tố Tố còn đột nhiên giơ ngón tay lên chỉ vào một cửa hàng vải trước mặt: “Ta mua một bộ trang phục nam nhân ở nhà kia, giả vờ như nha hoàn của một gia đình giàu có, nói trang phục thiếu gia nhà ta bị ướt, ném xuống mấy lượng bạc liền bỏ chạy, cũng không ai hoài nghi ta”. Nói xong còn nở nụ cười, dương dương đắc ý nhìn về phía Cơ Trường Uyên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây