Cơ Trường Uyên khuôn mặt lạnh lùng, xoay người nhìn về phía căn phòng còn đang bị thiêu đốt, ánh mắt sắc bén âm trầm. Nhìn thoáng qua, lại xoay người đi tìm Mai Tố Tố.
Mai Tố Tố đang được Xuân Tuyết cùng Nghiêm thẩm vây quanh, trên người quấn quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm đen đen trắng trắng, giống như một con mèo mặt hoa, nhìn thật đáng thương. Hắn lập tức đi qua, kỳ thật hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo bị đốt thành nhiều lỗ, trên mặt cũng toàn là vệt đen đường trắng, thậm chí tóc còn bị đốt cháy một chút.
Nam nhân cả người đầy khí thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Mai Tố Tố. Từng bước tới gần, mang theo khí phách áp chế người khác. Mai Tố Tố dường như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thần sắc trên mặt phức tạp.
Khi Cơ Trường Uyên còn cách người nọ vài bước thì đột nhiên dừng lại, mím môi nói: “Đêm nay đến chỗ ta ngủ.” Ném bọc đồ trong tay về phía nàng, nhìn người một cái, thấy nàng bắt lấy, lập tức xoay người rời đi, không nói thêm câu nào. Sau khi xoay người, hắn giơ tay nhìn cánh tay mình, quần áo rách nát, lông mày nhíu chặt.
Thôi Tổ An ở bên cạnh ngay từ đầu còn cảm thấy kỳ quái, Vương gia thật vất vả mới cứu được người ta ra, sao lại xoay người rời đi luôn, ít nhất phải nói hai câu tốt đẹp chứ. Lúc này nhìn thấy Vương gia cúi đầu vẻ mặt ghét bỏ nhìn quần áo của mình, phảng phất hiểu được gì đó, trong lòng có chút buồn cười, biết Vương gia đây là không được tự nhiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây