“Hôm nay chỉ đến đây thôi, mọi người làm tốt lắm, tất cả đi về nghỉ đi.” Nói xong, nàng xoay người trở về phòng, lúc đóng cửa miệng còn mắng một câu: “Bản tính khó dời.” Giang thúc đứng ở cửa lén nâng tay xoa mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, tay cầm gậy liên tục run rẩy.
Ở nhà chính sát vách.
Cơ Trường Uyên ngồi trên giường, hắn để trần nửa người lộ ra thân hình cân xứng và làn da như ngọc. Làn da rất trắng, là màu trắng khỏe mạnh, là do mấy năm nay được nuôi trong cơm ngon áo đẹp mà ra. Ban đầu khi ở trong quân doanh, đi theo một đám vũ phu lăn lộn, thịt mềm cũng biến thành đen. Cũng vì làn da trắng nõn
nên để lộ dấu gậy vô cùng rõ ràng, Thôi Tổ An không dám dùng sức, cẩn thận dùng khăn xoa xoa.
Cơ Trường Uyên rên lên đau đớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây