Cơ Trường Uyên ừ một tiếng, đang muốn phân phó gì đó bỗng liếc mắt thấy Mai Tố Tố khẽ ngáp, ánh mắt mơ hồ. Hắn nói: “Đêm nay chấm dứt ở đây, ngươi đi về trước đi.”
Thôi Tổ An rất có mắt nhìn phân phó một người áo đen đi sắp xếp xe ngựa, người áo đen nghe phân phó đi trước, nhanh chóng biến mất trước mặt mấy người. Mặc dù không phải dùng khinh công gì nhưng có thể nhìn ra hắn có mấy phần công phu.
Bọn họ đi sau cùng, đi đến cửa sau trạch viện bỏ hoang. Không bao lâu sau, chỉ thấy người áo đen vội chạy xe ngựa đến, Mai Tố Tố bị Cơ Trường Uyên đỡ đi lên.
Nàng đi lên sau đó ngồi ở trong góc, cho dù thế nào cũng không cho cẩu vương gia nắm tay. Vừa lên xe ngựa nàng đã nhắm mắt dưỡng thần, giả chết. Cơ Trường Uyên tức giận bật cười, chưa thấy ai qua cầu rút ván như thế, nhất là cầu còn chưa đi hết.
Hắn biết nàng cố ý trốn tránh mình, vừa tức giận lại buồn cười, lại chua xót nhưng không thể làm gì. Xe ngựa chạy đến giao lộ phố Đông, Thôi Tổ An ở bên ngoài vén rèm nhìn Mai Tố Tố, cố ý hỏi thừa: “Không biết bây giờ Mai chủ tử đang ở đâu?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây