Nhận đồ vật xong phân phó người đưa bọn họ ra ngoài, thuận tiện gói chút điểm tâm cho bọn họ.
Chuyến đi ra ngoài này, Thôi Tổ An không dẫn theo đầu bếp của vương phủ. Đầu bếp của vương phủ lớn tuổi, đi đường xá xa xôi chỉ sợ không chịu đựng được, nhưng cũng cố ý mua thêm hai đầu bếp đi theo.
Nửa năm qua, khẩu vị của Vương gia không tốt, người gầy hơn nhiều. Đương nhiên, Nghiêm thẩm không bì được với đầu bếp mà Thôi Tổ An mua. Thôi Tổ An liếc mắt nhìn túi điểm tâm vừa nhận được, còn không bằng Phỉ Thúy Trai.
Tiễn người đi, Thôi Tổ An do dự một chút vẫn cầm hộp cơm đi vào phòng. Làm nô tài, không rõ chuyện gì đều phải bẩm báo với chủ tử, mặc kệ tốt xấu.
Song, hắn cũng có tâm tư, lúc ăn cơm tối mới bày ra, tỏ vẻ lơ đãng nói: “Chủ nhà bên kia là người khách khí, còn đưa lễ vật là điểm tâm đến cảm tạ, nói gì mà công thức gia truyền. Người đến tặng là anh em song sinh, có đôi là tốt, nên nô tài bảo người ta gói hết điểm tâm để bọn họ mang về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây