Dù người kia mặc áo bào nam tử, nhưng bóng lưng này, gương mặt này... Hắn không thể quen thuộc hơn được. Cơ Trường Uyên đứng ngẩn người cạnh gốc cây liễu, tay trái đặt trước bụng siết chặt tay lại, sắc mặt lạnh lùng, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn vào cây liễu rồi mới nheo mắt lại.
Trên cành cây có mấy chỗ bị dây thừng ma sát, đang muốn vươn tay ra, Thôi Tổ An ở phía sau đột nhiên đi lên khẽ nói: “Vương gia, hôm nay Mạnh Tề Đường cũng đến, bây giờ đang ở bên này.”
Dù sao Mạnh Tề Đường cũng là người của Ninh Vương, tránh đi tương đối tốt hơn. Bây giờ thái tử đang lên, Ninh Vương và kế hoàng hậu đều tránh mũi nhọn.
Lần này Vương gia xuôi nam phá án cũng không phải cố ý, nếu ở kinh đô bị thái tử chèn ép, không bằng tạm thời trốn thật xa. Thái tử hiểu rõ hơn ai khác, lần này được lập lại, nhìn qua có vẻ được thánh thượng ân sủng nhưng thật ra mỗi bước đều như bước trên băng mỏng.
Thánh thượng lớn tuổi, trong mắt không chứa được hạt cát, nếu lần này tái phạm sai lầm nữa thì đó chính là vạn kiếp bất phục. Song, bây giờ sức khỏe thánh thượng không tốt, nếu thái tử muốn lên ngôi thì phải vượt những người kia, trừ khi trong mắt thánh thượng chỉ có mình hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây