Nhưng bây giờ trong lòng hắn lo lắng nhiều hơn, lo nàng một mình ở bên ngoài chịu khổ, lo nàng gặp chuyện không may.
Nàng ngoại trừ có cái miệng dẻo ra, trên người chút võ cũng không có, dung mạo lại quá xuất chúng, nếu như gặp phải kẻ xấu thì cái miệng kia làm gì mà dùng được?
Nghĩ tới đây, Cơ Trường Uyên nặng nề đặt chén trà xuống bàn, hừ lạnh một tiếng, đen mặt khiến trách: “Nếu xảy ra chuyện gì cũng là đáng đời nàng.” Thôi Tổ An nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào. Nhưng trong lòng lại cảm thấy bây giờ Vương gia có nói cho đã miệng đi, đến lúc Mai chủ tử thật sự bị rách da, e rằng Vương gia mới là người đau lòng nhất. Một đường đi về Tần Vương phủ. Cơ Trường Uyên vừa vào cửa, Tống Hải đã xuất hiện, giống như đã đứng chờ từ lâu.
Cơ Trường Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, chân dài bước thẳng đến thư phòng.
Tống Hải bị cái nhìn kia dọa sợ tới mức đứng yên tại chỗ không dám động. Sau khi Tấn Vương đi, dường như hắn ta chưa từ bỏ ý định, muốn đuổi theo. Thôi Tổ An tiến lên một bước ngăn lại, túm hắn ta qua bên cạnh. Giờ này Tống Hải cũng chẳng còn nóng nảy nổi nữa, khóc lóc nói: “Ca ca tốt, nể tình hai chúng ta làm việc với nhau lâu như thế, ngài có thể nói một tiếng với Vương gia là Lâm trắc phi bị bệnh rồi không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây