Cơ Trường Uyên không nói gì, hắn ngồi dậy, Thôi Tổ An thấy thế, nhanh chóng tới dìu hắn, không nhịn được mà khuyên: “Bây giờ mới là giờ Tý, Vương gia có muốn ngủ thêm một ngủ thêm một lúc nữa không?” Rất lo thân thể hắn không chịu nổi, mấy ngày nay bệnh tình cứ lặp đi lặp lại, ngủ cũng không được yên giấc, lại không nghỉ ngơi tốt, cứ thế sẽ làm tổn hại thân thể.
Cơ Trường Uyên không ngủ được, nắm tay đặt trước môi khẽ ho hai tiếng, vén chắn xuống giường, bảo hắn ta hầu hạ mặc y phục. Hắn đứng bên giường, dáng người thon dài, có thể là bởi vì mấy ngày nay bị bệnh nên cơ thể trông có hơi gầy.
Mặc y phục xong, nam nhân không nói một câu nào mà quay người đi ra ngoài, đi về phía thư phòng.
Thôi Tổ An đi theo đằng sau nửa bước, trong phủ quá yên tĩnh, đường đi cũng quá yên tĩnh, có lẽ thật sự không phải là ảo giác của hắn ta, từ khi Mai chủ tử không còn ở đây, cảm giác trong phủ trống trải hơn rất nhiều.
Hắn ta nhớ tới chuyện ngày hôm nay, liền dăm ba câu nói về tình hình ở chỗ Trịnh phu nhân, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Trịnh phu nhân hôn mê bất tỉnh tại chỗ, đứa con nuôi Bảo Thịnh kia của nô tài vụng về, Vương gia lại để cho Trịnh phu nhân tận mắt nhìn, thế là thằng bé ấn huyệt nhân trung của nàng ta ép nàng ta tỉnh lại, bắt Trịnh phu nhân tận mắt nhìn thấy hết mới thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây