Huống chi, nàng là người có tính thận trọng, nếu muốn rời khỏi kinh đô thì nhất định phải rời đi một cách thần không biết quỷ không hay, khiến người ta không tra ra được nàng đã rời đi như thế nào, cũng không tra ra được nàng muốn đi đâu. Không phải nàng tự đa tình, nghĩ rằng cẩu vương gia sẽ không buông tha cho nàng, chỉ là để đảm bảo nàng vẫn cảm thấy nên cẩn thận một chút thì hơn.
Mai Tố Tố tìm được sạp hàng bán màn thầu, sạp hàng kinh doanh rất tốt, vừa bán bánh bao màn thầu vừa bán cả các loại mì.
Nơi này gần hướng Hậu Nhai Khẩu, không có nhiều cửa hàng, vì vậy không gian rộng rãi, sạp hàng bèn dựng mấy chiếc bàn bên đường. Lúc này đã là giữa buổi sáng, xung quanh hầu như không có người, Mai Tố Tố trực tiếp bước qua, tìm một cái bàn trống và ngồi xuống: “Ông chủ, một bát mì thịt bò.”
“Ơi, được được, một bát mì bò...”
Chủ quán là một cặp vợ chồng trung niên trạc ngoài bốn mươi, người phụ nữ tính cách trầm lặng, đứng trước nồi phía dưới, người đàn ông nói nhiều hơn một chút, nhào bột cắt bột, không ai ra thu dọn bàn ghế mà làm một số công việc nặng nhọc. Người đàn ông nhìn thấy có khách, lập tức rửa tay và cầm lấy giẻ lau qua lau bàn, thực ra bàn đã rất sạch nhưng để khiến khách hàng cảm thấy thoải mái, người đàn ông vẫn cầm chiếc giẻ lau sạch qua lau một lần, vừa lau bàn vừa cười: “Cô nương không phải người kinh đô đúng không, nghe không giống giọng ở đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây