Nàng thông minh như vậy, nếu thực sự rời khỏi kinh thành rồi thì cũng giống như cá ngoài đại dương xa xôi kia, muốn bắt lại cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thế nhưng một lúc sau, một tên thị vệ áo đen mang theo một người đi tới. Cơ Trường Uyên liếc mắt qua liền nhận ra nàng, người phụ nữ này mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen của nam nhân, trên đầu đội một chiếc mũ, ôm một bọc vải, cúi đầu đi tới trước mặt. Nhìn như một người khác hẳn so với dáng vẻ tối qua.
Bến tàu thoáng chốc lại yên tĩnh, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này, đặc biệt là những người buổi sáng bị Mai Tố Tố lừa đến rơi cả nước mắt, lúc này thậm chí còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người còn không tin hỏi: “Ngươi thật sự là phạm nhân của triều đình sao?”.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng ở bến tàu yên tĩnh này lại đặc biệt rõ ràng. Vừa dứt lời, người này đã bị vị thuyền trưởng bên cạnh đánh một cái vào phía sau, trách hắn quá ngu xuẩn, ngay lúc này lại mở miệng.
Nhìn những người này là biết không có ý tốt, đặc biệt là tên nam nhân cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa ở chính giữa. Từ xa nhìn hắn đã thấy toát lên khí chất phi phàm, chắc chắn không phải một vị quý tộc bình thường. Mai Tố Tố nghe được những lời ấy, sửng sốt một lát liền phá lên cười, mi mắt cong cong, giọng nói du dương, khác hẳn với khi phải giả giọng nam. Lúc này chắc chắn không ai còn nghĩ nàng là nam nhân buổi sáng nữa. Khuôn mặt cả buổi sáng đều cúi gằm giờ đã ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú to bằng lòng bàn tay, khuôn mặt thoạt trông thì không ưa nhìn, lấm lem đầy vết bẩn, tóc rối bù, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhận ra đây là một người phụ nữ đẹp. Nàng như không hề sợ hãi chút nào, đi về phía nam nhân đang cưỡi ngựa ở giữa, trên mặt nở nụ cười tươi rói, cứ như chỉ là nàng ra ngoài dạo chơi một lúc thôi vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây