Thôi Tổ An thấy Vương gia nhà mình cười, cố ý nói vài câu xui xẻo: “Mai chủ tử trang điểm đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng rất dễ gặp kẻ xấu.” Quả nhiên, Cơ Trường Uyên vừa nghe, tươi cười trên mặt tăng thêm vài phần, sau đó trừng mắt nhìn hắn ta liếc một cái, bực hắn lấy Tố Tố trêu ghẹo, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có vài phần đạo lý, liền nhỏ giọng phân phó: “Lát nữa cho người giám sát chặt chẽ một chút.”
Thôi Tổ An cúi đầu vâng dạ.
Xe ngựa chạy đến đầu phố đông thì đã không thể đi tiếp được nữa, Đại Ngụy quốc trải qua hơn ba mươi năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, đã dần dần khôi phục nguyên khí, ít nhất bề ngoài kinh đô thoạt nhìn có vẻ phồn hoa tựa cẩm, chợ phía đông là nơi phồn hoa nhất kinh đô, có cửa hàng thậm chí suốt đêm không đóng, ăn uống vui chơi, cái gì cần có đều có.
Chợ đêm náo nhiệt không hề giảm so với ban ngày, thậm chí càng còn phát triển hơn, ban ngày mọi người đều có chuyện quan trọng phải làm, nhưng ban đêm thì khác, mọi người đều có thời gian, đặc biệt tối nay lại là tết Thượng Nguyên, hội đèn lồng, vũ sư, tạp kỹ…… Náo nhiệt phi phàm, trên đường người nối liền không dứt, có bá tánh thường dân, cũng có con nhà quyền quý nô bộc thành đàn.
Lúc trước tới Lương Châu, Hoa Nùng nói hội đèn lồng ở kinh đô thành mới là nơi đẹp thực sự, Mai Tố Tố vốn còn không tin, lúc này mới phát hiện lời ấy không ngoa chút nào, đường phố đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Từ tửu lầu, hàng quán, đến các sạp nhỏ ven đường, đều thắp rất nhiều các loại đèn lồng đủ màu sắc hình dạng. Hình thành một vùng ánh sáng rực rỡ trong không trung, phảng phất như nhìn thấy cảnh Ngưu Lang Chức Nữ đi qua cầu Hỉ Thước trong truyền thuyết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây